Bình Giả Xưa
Đất rẫy khô, nắng chang chang mặt đất,
Cha mẹ lom khom cuốc xới giữa trưa hầm.
Rẫy mì, rẫy bắp trải dài theo triền dốc,
Tiếng búa chan chát vọng giữa trời lặng tăm.
Đường đất đỏ, trẻ con chân trần chạy,
Mồ hôi rơi mà tiếng cười vẫn trong veo.
Xóm đạo nhỏ nằm giữa rẫy và gió,
Nhà lưa thưa mà nghĩa tình thì chẳng nghèo.
Bốn giờ rưỡi, chuông nhà thờ vang sớm,
Sương còn đọng trên lá cỏ ven đường.
Người đi lễ, áo khoác quàng chống lạnh,
Chân bước nhẹ qua bóng tối còn vương.
Không có lễ chiều, chỉ sáng tinh mơ ấy,
Nhạc chuông ngân mở mắt cả xóm làng.
Lời kinh sớm hòa cùng hơi sương trắng,
Nuôi lòng người qua bao tháng bao năm.
Bình Giả xưa… đất không màu mỡ,
Chỉ đất rẫy và bao bàn tay chai.
Nhưng ấm lạ mỗi sáng chuông đầu buổi,
Nhắc ta nhớ một thời rất đỗi giản đơn —
mà thương hoài.
Hà Thanh Hùng


0 comments:
Đăng nhận xét