KHUYÊN CON ĐI ĐẠI HỘI
Con hỏi: Đi làm chi mẹ hỡi?
Xứ lạ quê người con đã quen,
Một vài kỷ niệm nhạt mờ tên,
Ông bà khuất bóng, lòng buông thả.
Mẹ rằng: Dẫu chỉ dâu Bình Giã,
Lòng vẫn son sắt với làng xưa.
Nơi ấy chan hòa nghĩa với thưa,
Người xa xứ vẫn cùng thương nhớ.
Bình Giã – gốc cha, nơi đất đỏ,
Một thuở cha con đã lớn khôn.
Về hội gặp nhau, lòng rộng mở,
Kết tình ruột thịt giữa tha hương.
Không chỉ thăm nhau cho thỏa nhớ,
Mà còn học cách sống yêu thương.
Thế hệ trẻ cần nơi để gởi,
Tấm lòng gìn giữ giống tiên rồng.
Ở đây con có bao bè bạn,
Nhưng mấy ai chia ngọt sẻ bùi?
Bình Giã mình từng bao gió bụi,
Thương nhau bền chặt chẳng đổi dời.
Ngày giặc tới, làng che nhau đó,
Cơm sẻ đôi, áo vá chia phần.
Cha mẹ kể: “Một thời đạn lửa,
Bà con cứu giúp chẳng ngại thân.”
Tết Trung Thu đèn lồng rực rỡ,
Mồng Một, Mồng Hai ghé thăm nhà.
Chuông nhà thờ rền vang sớm tối,
Tiếng cầu kinh gợi nhớ hồn cha…
Về đại hội, gặp nhau tay bắt,
Gọi tiếng “đồng hương” thật thắm tình.
Người đi trước mở đường son sắt,
Người đi sau tiếp bước nghĩa sinh.
Nơi hải ngoại, một lần sum họp,
Là vun cho cội rễ thêm sâu.
Là nối những cây cầu ký ức,
Đưa quê hương đến với mai sau.
Con hãy đến, nhìn xem máu mạch,
Vẫn chưa khô giữa buổi nhân sinh.
Làng Bình Giã đâu là quá khứ,
Mà là mầm sống giữa chúng mình!
Nguyễn Áo Trắng
0 comments:
Đăng nhận xét