VỀ LẠI BÌNH GIÃ TRONG ĐẠI HỘI
Chiều Thứ Bảy trong quán cà phê,
Mấy anh em lại ngồi kể lể.
Chuyện quê cũ chảy dài theo nhớ,
Lũy tre xưa còn vọng tiếng thề…
Bình Giã đó, một thời để nhớ,
Giờ tóc bạc, tuổi đã gần già.
Mình từng bước chân không mỏi mệt,
Tổ chức bao đại hội quê nhà.
Lớp cha chú người người khuất bóng,
Còn lại đây lác đác bóng hình.
Những người bạn thuở xưa đồng khói,
Giờ cũng ngồi ôn lại chuyện mình.
Nhưng con cháu nơi đất khách này,
Có đứa nào biết chốn xưa đây?
Biết đâu nữa giếng làng, sân cỏ,
Cánh cò bay trong sáng sớm mai…
Biết chi nữa tiếng chuông chiều vọng,
Tiếng kinh cầu khấn nguyện sớm ngày.
Tiếng chày giã gạo đêm trăng sáng,
Và bắp khoai thơm khói đêm nay?
Vậy thì nhé, ta đành lui lại,
Nhưng xin trao ngọn lửa xưa nay.
Cho con cháu tiếp đường hoài bão,
Để tình quê chẳng rụng rơi bay.
Biến đại hội năm nay thành lớp,
Cho cháu con học lại gốc nguồn.
Nơi trò chơi dân gian nở rộ,
Nơi lời kinh vang vọng linh hồn.
Tổ chức nhé những lần kể chuyện,
Về làng xưa, về mẹ, về cha.
Dạy tụi nhỏ món ăn ngày cũ,
Cho chúng cười như những ngày xa.
Thu hình ảnh, chép lời cha kể,
In thành sách, thành podcast nghe.
Cho tụi nhỏ thấy mình có cội,
Biết thương quê từ những lối về.
Kêu con cháu bằng lời tha thiết:
“Nghỉ hè này, đừng chọn nơi xa.
Về đại hội, nơi ta cùng bước,
Nơi tìm về huyết mạch ông cha.”
Nếu mỗi nhà đưa con về lại,
Là đã gieo một hạt hy sinh.
Mai mốt đó, chính bầy con trẻ,
Sẽ dựng xây lại cội quê mình.
Mình sẽ đứng lặng yên bên dưới,
Nhìn tuổi xanh nắm lấy tay nhau.
Một vòng tay rộng hơn năm cũ,
Gắn quê hương vào mỗi nhịp cầu.
Bình Giã đó không là hoài niệm,
Mà là dòng chảy mãi không ngưng.
Từ đất mẹ bước ra thế giới,
Vẫn mang theo tình nghĩa thâm trầm...
Nguyễn Duy-An
0 comments:
Đăng nhận xét